Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_65

Người đàn ông này có thói quen khi bị thương sẽ không chịu hé răng nói ra, gắt gao không để ý đến.

Bên ngoài cabin, thân ảnh vạn vỡ của Bruce giống như âm hồn quẩn quanh, cân nhắc lại từng chuyện đã phát sinh trong mấy ngày nay xem coi nó có ý nghĩa gì, hắn không thể không thừa nhận, luận về tâm kế, hắn đúng là thua xa Tần Dịch Dương.

Hắn thực sự không thể đoán ra người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.

Nguyên tưởng rằng người phụ nữ tên “Lâm” kia là yếu điểm trí mạng của hắn, chính là khi hắn vừa mới đặt chân đến Trung Quốc, Tần Dịch Dương liền bỏ thành lui thân trở về Anh tham tuyển, hoạt động của hắn ở Trung Quốc quả là thành công mỹ mãn, mà theo tư liệu biết được, cô gái kia bất quá cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn, một công cụ mà thôi, dùng xong liền trực tiếp vung tay vứt bỏ.

Nhìn về điểm nào, cũng phù hợp với tác phong lãnh huyết vô tình của Tần Dịch Dương.

Khuôn mặt Bruce càng thêm nhăn nhó.

“Đã điều tra rõ ràng rồi sao? Xác định mọi chuyện đều là sự thật, hả?” Bruce hướng trợ lý bên người gầm nhẹ một tiếng.

Trợ lý lật tra một chút tư liệu, nói; “Đúng vậy, hành động ở Trung Quốc của hắn không có chút dị thường nào.”

“Sát thủ vừa mới sai đi ra tay thế nào? Không phải cậu đã nói với tôi đó là sát thủ đệ nhất Hà Lan sao?” Con ngươi trắng đục hiện lên một tia chế giễu, nhìn trợ lý nói.

Trợ lý toát mồ hôi lạnh, có chút ngập ngừng nói: “Bruce tiên sinh, em họ của ngài có thể duy trì chiếc ghế người thừa kế đến bây giờ, cũng là có lý do cả. Chỉ số thông minh của hắn ta vượt xa ngài tưởng tượng, cho nên tôi đã sớm nói qua, ngài không nên ỷ quyền cậy mạnh, trí tuệ mới là quan trọng nhất.”

“Ý cậu nói là tôi không đủ thông minh phải không?” Mắt Bruce nheo lại.

Trợ thủ toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn chân thành mà nghiêm túc: “Bruce tiên sinh, sau này khi trở lại Anh xin hãy cẩn thận. Hành vi của ngài cũng không nên càn rỡ như ở Trung Quốc được, có rất nhiều ánh mắt đang chú ý đến hành động của ngài, sự việc ám sát tuy rằng không có chứng cớ nhưng hẳn là mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, xin không nên quá mức tự phụ, nếu không ngài sẽ để cho kẻ khác túm được nhược điểm.”

Ánh sáng chói mắt, chiếu vào cabin, tiếng ong ong rất nhỏ vang lên, bắt đầu khởi động.

Cứ như vậy mà rời đi, vội vàng mà không có báo trước.

Ánh mắt Bruce chậm rãi liếc nhìn khoang hành khách phía cánh máy bay, sắc mặt vô cùng lãnh đạm: “Chúng ta cũng nên rời đi thôi.”

Mà trong cabin, vết máu thực đã nhuộm đỏ lòng bàn tay Tần Dịch Dương, hắn ngồi dựa vào ghế êm dày, khuôn mặt tuấn lãng nghiêng đi, mắt ngưng lại nhìn ngoài cửa sổ, cánh môi mím chặt.

Bác sĩ đi theo bước từ cabin tới, cung kính chào hắn một câu, bắt đầu nhíu mày xử lý miệng vết thương trên vai hắn, xé rách tay áo bị máu tẩm ướt, sắc mặt của bác sĩ cũng lạnh lùng đi rất nhiều.

Máy bay cất cánh, bay lên trời cao mấy vạn dặm .

Ngay cả trái tim cũng ngừng đập.

Cả thành phố C trong nháy mắt đã bị thu nhỏ lại, đám người cùng cao ốc trong tầm mắt đều trở lên nhỏ bé, Hi Hi lẫn vào trong đám người nhốn nháo như vậy, không biết đâu là nàng, càng không biết tâm tình của nàng như thế nào, nàng đang dừng lại ở đâu.

Đều đã trôi qua.

Bả vai truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Tần Dịch Dương mím môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Tiên sinh, xin đợi một chút, tôi sẽ đem thuốc mê lại đây.” Bác sĩ nhẹ giọng nói, cúi người muốn đi ra.

“Không cần.” Tần Dịch Dương thản nhiên nói, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia đau nhức, cũng không thèm nhìn tới hắn, giọng khàn khàn nói: “Trực tiếp khâu là được.”

Sắc mặt bác sĩ trắng bệch, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thành xong lúc này mới dám động thủ khâu vào.

Không có thuốc mê tình huống lại càng thực hơn, ý thức vô cùng rõ ràng có thể nghe được tiếng phi cơ nặng nề, mùi máu tanh quá, nhưng khi Tần Dịch Dương ngửi được, lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn nhắm mắt lại, ở trong lòng nhẹ nhàng nói với nàng.

“Hi Hi, chờ anh trở lại.”

***

Thành phố C, nửa năm sau.

Bầu không khí vui mừng đón năm mới còn chưa có biến mất hoàn toàn, thành phố C có chút se lạnh của sương mù bao phủ, biển quảng cáo thật lớn lộ ra hình ảnh tươi cười ngọt ngào, ngã tư đường còn lại một chút lá khô, nhưng cũng đã có cành non đâm chồi nảy lộc.

Một bàn tay giơ ra, cầm lấy một tờ tạp chí quốc tế trên giá báo.

“Vị tiểu thư này, mua về nhà xem đi.” Cô gái bán báo cười rộ lên, “Mọi tin tức quốc tế đều có ở bên trong, có cuộc tham tuyển vị trí công tước của hoàng gia Anh, còn nữa là cuộc cạnh tranh (chạy đua) tranh cử vị trí tổng thống Mỹ cũng không kém chút nào, tiểu thư, mua về xem đi? A. . . . không đúng, không đúng, hẳn là phu nhân, mấy tháng rồi? Sắp sinh phải không?”

Chương 193: Chúng ta không cần hắn

Lâm Hi Hi run sợ, cánh mi thật dài chậm rãi buông xuống, nhìn bụng chính mình.

“Ừ, nhanh thật.” Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng có mang chút ửng hồng thản nhiên, càng tôn lên vẻ nhã nhặn, đài các, và ngọt ngào. Đã mang thai thời kì cuối nên cơ thể trở nên hơi nặng nhọc, nhưng nàng vẫn kiên trì ngày nào cũng đi tản bộ, mỗi khi có người hỏi nàng vấn đề này nọ, họ luôn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng.

Thanh khiết giống như đóa hoa bách hợp nở rộ giữa màn đêm.

Một cô gái như vậy, chắc là cuộc sống vô cùng hoàn hảo. Nhưng điều kỳ lạ chính là chưa bao giờ nhìn thấy chồng nàng đi cùng.

Thành phố C sau những ngày đầu năm tịch liêu bây giờ đã dần dần huyên náo trở lại, thành phần trí thức đã khôi phục lại thời gian đi làm sau kỳ nghỉ ngơi, vì thế thành phố lại có sinh khí. Nàng giơ tay cầm lấy một quyển tạp chí rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

“Phu nhân không thích sao? Tôi thấy ngày nào cô cũng đến đây xem, lần nào đến cô cũng chỉ xem mỗi trang bìa mà thôi. Cô không có hứng thú với tin tức quốc tế sao?”

Cô gái bán báo tò mò hỏi.

Cánh mi dài khẽ run rẩy.

Đôi môi anh đào mở ra một đường cong duyên dáng, nàng cười yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không có hứng thú.”

Nàng vẫn nhớ rõ có một lần, cả trang báo đều là tin tức về hắn, trên trang bìa, gương mặt quen thuộc của hắn vẫn anh tuấn như trước, đôi mắt thâm trầm đen như mực, mị hoặc tới cực điểm, cái tiêu đề bài báo kia là gì thì nàng cũng đã quên mất, chỉ nhớ rõ bộ dáng kinh hồn nhiếp phách của hắn trên trang bìa kia, quả là cùng với tính cách của hắn không có chút bất đồng, vẫn là người đàn ông lãnh khốc đến vô tình kia.

Lâm Hi Hi liếc nhìn đồng hồ trong sạp báo, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi phải đi trước.”

Cô gái bán báo cũng mỉm cười: “Vâng, phụ nữ sắp sinh nên xem những tin tức vui vẻ một chút, đừng cả ngày chỉ xem đến những tin nào là chém chém giết giết thật ầm ĩ, phu nhân cô đi vui vẻ.”

Lâm Hi Hi cúi đầu nói lời cảm ơn, dọc theo ngã tư đi thẳng về hướng nhà trọ.

Gần chập tối, Lam Đóa mang theo cả đống hành lý lớn nhỏ trở lại.

“Hô. . . . . . . . Mệt chết tôi, mệt chết tôi mất!” cô đi vào, chào Lâm Hi Hi rồi quẳng tất cả đống hành lý lên sàn nhà, oán giận.

“Về nhà ăn tết mệt mỏi quá đi! Làm mình khổ gần chết. Hi Hi, cuối cùng mình cũng đã trở lại”

Thoát khỏi đống hành lý, Lam Đóa như chú chim nhỏ bay qua, một chút cũng không thèm để ý đến Lâm Hi Hi mà cúi người xuống dán vào bụng nàng, đùa giỡn nói với bảo bối trong bụng: “Tiểu Hi Hi, cháu có nghe lời không? Cô đi vắng mấy ngày nay cháu có đạp mẹ cháu nữa không đó? Hả? Nói chuyện đi! Không nói thì tỷ tỷ không cho cháu ăn đâu!”

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng vuốt bụng, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

“Đóa Đóa, nó không nói được đâu, hơn nữa đừng gọi là tiểu Hi Hi nữa, không phải mình đã nói cho cậu biết giới tính của nó sao?” Nàng êm ái nói. “Éc. . . . . . .” Trên đầu Lam Đóa chảy một tầng mồ hôi lạnh. . .

“Chuyện đó. . . . . . . Là do mình quên mất thôi!” Cô phản bác lại. “Tiện thể hỏi chút, mấy ngày nay cậu thế nào rồi? Có thoải mái hay không? Số điện thoại của vị bác sĩ bệnh viện phụ sản mà mình đưa cho cậu, cậu đã gọi chưa? Người đó là bạn của mình đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể thẩm vấn anh ta không có chuyện gì đâu. Ai, nếu không phải thấy thân thể cậu không thuận tiện, thì đã có thể kêu cậu cùng về quê ăn tết với mình, kết quả thì thế nào? Chỉ có thể để một mình cậu ở đây . . . Tiểu Hi Hi, có thấy mẹ cháu rất tịch mịch không, cháu mau chui nhanh ra chơi với mẹ đi.”

Nhà Lam Đóa ở Lâm Thành, đi về cũng không xa lắm, nhưng vì Lâm Hi Hi, năm nay cô kéo dài đến tận khuya mới về nhà ăn tết.

Ngày nghỉ của nhân viên tập đoàn Bác Viễn cùng phúc lợi và đãi ngộ luôn luôn ưu đãi hơn so với các xí nghiệp khác. Đây cũng là nguyên nhân khiến các nhân viên luôn quyết một lòng ở lại Bác Viễn.

Ánh mắt Lâm Hi Hi chợt đăm chiêu, khi nhớ tới những chuyện có liên quan đến hắn, biểu tình luôn có chút vượt xa dự liệu của người khác.

“Kia. . .” Lam Đóa nhìn biểu tình của nàng, theo bản năng thấy được nàng thật ‘cô đơn’, hai chữ kia khiến cô đau đớn, bối rối chạy đi giải thích.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Hi Hi, mình không cố ý, cậu đừng buồn a. Cậu còn có mình và cục cưng ở bên cạnh nha. Không cần cả ngày phải nhớ đến tên đàn ông thối kia. Cậu xem đã lâu như vậy mà hắn cũng không thèm quan tâm đến cậu, thậm chí thăm hỏi một chút cũng không có. Chúng ta không cần hắn, được không?!”

Tựa hồ những lời này, càng nói càng sai.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng tựa người vào ghế sô pha, chống trán mà ngồi im lặng, nghe thấy lời của Lam Đóa, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

“Được. Không cần hắn.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, quả quyết nói.

Lam Đóa thở phào một hơi.

Thoạt nhìn Hi Hi đã có vẻ buông tay, không chút hận nữa, cũng không hề nhớ tới người đàn ông kia nữa, chính là cô vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì mỗi lần nhắc tới Tần Dịch Dương, Hi Hi không thể bình thản được, tựa như lạc vào cõi thần tiên rất lâu mới có thể thoát ra.

Hai người ăn một bữa tối đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng.

Lam Đóa mệt mỏi hơn nửa ngày nên khẩu vị rất tốt, vừa ăn vừa thuận miệng hỏi: “Hi Hi, tính sơ sơ ra thì từ giờ đến lúc sinh cũng không đến một tháng nữa nhỉ? Cậu muốn sinh mổ hay là sinh thường?”

Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói: “Sinh thường.”

“Khụ khụ khụ. . . . . . .” Lam Đóa bị sặc cơm nên ho khan.

“Nhưng mà, Hi Hi à, sinh thường rất đau rất đau nha!” Cô nghẹn đến đỏ cả mặt, nuốt hết chỗ cơm nghẹn trong cổ họng xuống rồi mới nói.

Đôi mắt trong veo ngước lên, tĩnh lặng tựa như mặt nước, Lâm Hi Hi lướt qua bả vai Lam Đóa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể tưởng tượng ra rất đau như lời cô nói là đau đến mức nào.

“Chắc là không có việc gì đâu. . . . . . .” Nàng dừng mắt nhìn, chậm rãi hạ cánh mi, nhẹ giọng nói: “Nhiều năm qua có rất nhiều phụ nữ sinh thường, trừ phi là xử lý không tốt hoặc cơ thể không khỏe, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đâu. Sinh thường sẽ tốt cho cục cưng hơn là sinh mổ. Chắc là không đau đến mức chết người đâu.”

Lam Đóa thực đã á khẩu, cô thật sự không thể hiểu nổi, đến tột cùng cô gái này đã trải qua những chuyện như thế nào, có thể lạnh nhạt mà nói ra được mấy chữ “chắc là không đau đến mức chết người đâu” như thế này.

Nên nói nàng quá dũng cảm hay là đang tự làm tổn thương mình?

“Đúng. Sinh thường tốt. Những bà mẹ chọn sinh thường đều là những người vĩ đại.” Lam Đóa chỉ có thể cười theo lời của nàng.

“Phải vậy không?” Lâm Hi Hi dường như không để ý đến lời khen tặng của cô, một tay nhẹ nhàng cầm lấy cái muỗng múc một muỗng đổ vào bát chính mình.

Ma xui quỷ khiến Lam Đóa lại đẩy đẩy tô canh về phía nàng.

“Hi Hi, cậu có nghe nói đến những tin tức gần đây ở bên Anh hay không, ba tháng trước khi cuộc tham tuyển diễn ra, hoàng gia cơ hồ đã bị một cuộc khủng bố dìm vào bể máu. Cậu không biết chủ tịch dũng mãnh đến cỡ nào đâu, nhân viên của Bác Viễn mỗi ngày khi xem đến những tin tức này đều kích động muốn chết nha, cậu có biết cái người thừa kế tên là Brcue kia hay không, sau khi hắn trở về có một số vị đại thần đã phản bác hắn tham tuyển, sau đó là xảy ra sự kiện bị ám sát, chuyện này thực đáng sợ, người đứng phía sau chuyện này chính là hắn ta! Sau đó là một đợt ‘khủng bố trắng’ diễn ra rất lâu . . . .”

Lam Đóa biết nàng ngày nào cũng xuống sạp báo xem trang bìa và tiêu đề của các tạp chí, mà không bao giờ giở ra xem nội dung bên trong, cho nên cô mới vô tình mà tiết lộ cho nàng một số tin tức quan trọng.

Yêu cùng hận không có ranh giới rõ ràng nào, yêu sâu, hận càng đậm, hơi chút lệch lạc liền biến thành sai lầm không thể cứu vãn nổi.

Hiện tại cô không biết, cảm giác của Hi Hi đối với chủ tịch là gì.

Chương 194: Nghĩ một mình sống hết cuộc đời

Người đàn ông kia, trên thương trường có thể oai phong vẫy vùng, cũng có thể có được khí thế vương giả trên bàn đàm phán, chẳng qua là đối với người phụ nữ của mình lại có thể tuyệt tình như vậy, quả nhiên đời này không có người đàn ông nào hoàn mỹ cả. Đối với phụ nữ mà nói, họ không cần tìm người giàu có, đẹp trai đến ghen tỵ, quan trọng là phải yêu chính mình, thương yêu mình, đây mới là người chồng cùng tương lai mà họ mong đợi.

Khuôn mặt nhu bạch nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi không chút biến hóa.

Hắn luôn là vĩ đại như vậy. Nàng biết.

“Đóa Đóa, nói làm chi, đừng nhắc đến hắn nữa.” Nàng nhẹ nhàng nói một tiếng, biểu tình vô cùng bình thản.

Lam Đóa dâng lên một trận chột dạ, có chút không dám nói lời nào nữa.

Động tác cầm thìa nhẹ nhàng dừng lại, khuỷu tay Lâm Hi Hi đặt ở trên bàn, lặng yên suy tư rồi gằn từng tiếng mà nói: “Đóa Đóa cậu có biết không? Thời điểm kia khi mình mới tốt nghiệp đại học, mình thật mơ hồ, nhưng lại cảm thấy tất cả đều có hy vọng, mình chỉ không biết bản thân muốn cuộc sống như thế nào mà thôi. Mà hiện tại, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, phức tạp cùng tàn nhẫn đến như vậy, hiện tại mình chỉ nghĩ một mình mình có thể muốn cái gì nữa, trong tay mình còn lại gì đây?”

Nhẹ nhàng mà hấp một hơi, nàng chậm rãi ôm lấy khuỷu tay chính mình, ánh mắt ngây dại: “Nửa năm, qua nửa năm mình mới rõ ràng anh ấy đã thực sự đi rồi, mình mới dám xác định, anh ấy thực sự không cần mình nữa. Phụ nữ quả là kỳ quái, có đôi khi biết rõ là không có khả năng, nhưng là vẫn ôm ảo tưởng. Đóa Đóa, mình thực sự không lừa cậu, mình thực sự đã từng ôm ảo tưởng.”

Đó là người đàn ông mà nàng yêu nhất, sẽ không thể chỉ vì một giây trong lúc đó mà tình yêu này có thể biến thành hận thù cùng tê tái.

“Hiện tại anh ấy là công tước hoàng gia Anh phải không?” Ánh mắt Lâm Hi Hi trong veo nhìn Lam Đóa phía đối diện, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Mình cảm thấy thực kỳ diệu, cư nhiên mình lại có một đoạn hôn nhân với người như vậy, mình còn có con của anh ấy. Trên người anh ấy mang dòng máu của hai quốc gia phải không? Cậu nhìn xem, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể có một đoạn gặp gỡ như vậy quả là không tồi đi, tuy rằng đoạn gặp gỡ này… cũng đau đớn.”

Ý cười trên môi vẫn chưa dứt, nhẹ nhàng khuấy chiếc thìa trong bát, nhẹ giọng nói: “Mình hy vọng tương lai mình có thể tự bản thân chống đỡ cuộc sống của chính mình, mình có thể đủ năng lực để nuôi dưỡng thật tốt con của mình, tương lai rất dài, mình đã có chuẩn bị một mình tiếp tục sống, không phụ thuộc ai, không phải tin, không phải quá dựa dẫm vào ai.”

Nhẹ nhàng dừng lại không khuấy nữa, nàng bưng chiếc bát nho nhỏ lên, khẽ uống một ngụm canh, hơi nước mông lung quanh quẩn trên cánh mi của nàng.

Lam Đóa cảm thấy trái tim mình tê rần.

Cô không dám nói với Hi Hi, cho tới nay, cho dù là Lạc Thành và Tần Dịch Dương đều đã quay trở lại Anh, nhưng là cá nhân cô ở công ty, mỗi tháng vẫn lĩnh mấy vạn tiền lương, không được xem là quá nhiều tiền, nhưng dựa vào số tiền đó, cuộc sống ở thành thị cũng đã rất khá rồi. Cô từng đi đến phòng tài vụ ở công ty, câu trả lời dĩ nhiên sẽ là “đây không thuộc khả năng quản lý của bọn họ.”

Không cần nghĩ cũng đã biết, đây là ý tứ của Tần Dịch Dương.

Thế nhưng hắn chỉ muốn vậy thôi sao? Chẳng lẽ định cứ như vậy mà chiếu cố Hi Hi sao?

Trời biết, cô gái nhỏ bé kiên cường trước mắt này, thứ mà cô ấy cần không phải là tiền, không phải là an ủi, lại càng không phải là không quan tâm. Nguyên nhân mà cô ấy có thể chống đỡ được đến bây giờ là trong bụng còn có cục cưng, bằng không, cô ấy dùng cái gì để có thể sóng yên biển lặng được đến bây giờ?

“Hi Hi, cậu đã từng bao giờ nghĩ tới, đợi khi cục cưng sinh ra, lớn hơn một chút, cậu có thể tìm một người đàn ông khác lập gia đình không . . .?” Lam Đóa khẽ hỏi, dè dặt đưa ra đề nghị: “Cậu một mình mang theo cục cưng sống cả đời, không để ý đến khi nó lớn lên sẽ không tốt, chính bản thân cậu cũng gục ngã mất, cậu còn trẻ như vậy, chẳng lẽ muốn chôn vùi bản thân cả đời sao?”

Thân thể Lâm Hi Hi khẽ cứng đờ.

Hồi lâu, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, chua xót, như là một gợn sóng nổi lên, thanh âm mềm nhẹ mà mê man: “Mình không biết. . . Mình còn có thể tìm ai chứ . . . . ?”

Trên đời này, quả là có người yêu đến cực điểm, hận cũng tới cực điểm, đến mức có thể khắc sâu vào xương tủy mình.

Dù cho có từng vượt qua sóng gió bão bùng, cũng không thể có gì ngoài mây khói thoảng qua mà thôi.

Người đàn ông kia đã khắc sâu dấu vết trong sinh mệnh của nàng, hắn đi rồi, trái tim kia sẽ không còn ai có thể bước vào được nữa. Không còn ai, không còn người nào có thể khiến cho nàng yêu cùng hận khắc sâu như vậy nữa.

“Có mà!” Lam Đóa vội vàng nói: “Cậu nhớ đến vị bác sĩ kia đi, là Trung kiều du học trở về đó! Cũng là người xuất chúng nha, hơn nữa tư tưởng của người ta cũng rất tiến bộ, căn bản không để ý đến việc cậu có con hay không, không phải là cậu đã ly hôn sao, Hi Hi ngốc nghếch, anh ta thích cậu a! Cậu thử xem xem có được không?”

Lâm Hi Hi cảm thấy thực vô vị, có thể nhớ tới một chút bộ dáng của người bác sĩ kia, nhưng cũng không rõ ràng lắm.

Không nghĩ tới là hắn thích nàng, nên càng không có lưu ý tới.

“Đã quên . . . Họ gì nhỉ?” Dù sao cũng là bạn của Lam Đóa, Lâm Hi Hi cũng để chút tâm tư ra hỏi.

Lam Đóa trợn mắt . . .

“Thực có lỗi!” Đôi mắt trong veo của nàng hiện lên một tia hối lỗi, “Mình thực không có liên hệ với anh ta, quên mất.”

Lam Đóa khoát khoát tay.

Quên đi, cô đã sớm biết là sẽ như vậy mà, kỳ thật cô gái nào mà có thể có một đoạn quá khứ với vị chủ tịch thần bí kia mà nói, đúng là không ai có thể lọt vào mắt được nữa, đây cũng chẳng lấy gì làm lạ cả.

“Hi Hi, mình muốn làm mẹ nuôi của cục cưng.” Cô chạy vội đến gần.

Lâm Hi Hi ngẩn ra, cười rộ lên, xinh đẹp tựa như tiên nữ huyền ảo: “Thật sự muốn làm mẹ nuôi sao? Không phải cậu vẫn xưng là ‘tỷ tỷ’ à, trông cậu cũng còn trẻ mà?”

Lam Đóa đi trở về, cũng không để ý đến mình vừa mới ăn cơm xong, giương nanh múa vuốt chạy lại phía nàng nháo loạn lên.

***

Dây leo xanh biếc chăng kín vách tường cổ kính.Trên cánh cửa sổ chạm trổ, dây leo quấn quanh, lan tràn một chút vào trong căn phòng, tựa như thấu hiểu lòng người.

Một bức tranh cổ treo trên tường, một người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ có khí chất vương giả trời sinh, tay cầm một thanh đao chạm trổ tao nhã, tượng trưng cho sự dũng mãnh không chút sợ hãi, cũng ngụ ý bảo vệ cho sự bình yên.

Cả tòa lâu đài, một mảnh yên tĩnh.

Mặc một bộ váy dài mang phong cách châu Âu, Lily trộm men theo hành lang dài đi tới, cố gắng không phát ra tiếng động nào, mở cánh cửa to lặng nhìn vào bên trong.

Một căn phòng rộng rãi như vậy, một người đàn ông mặc trang phục công tước đang dựa vào sofa, cổ áo màu đen mạnh mẽ dựng thẳng lên, tên được thêu màu trắng tinh xảo nổi bật càng khiến hắn trở lên tuấn lãng phi phàm, thần thái sáng láng. Hắn tao nhã dựa vào sofa tĩnh lặng nhưng vẫn lộ ra một tia nghiêm túc khó có thể nói thành lời, ngón tay thon dài vô cùng mị hoặc, trong nháy mắt khẽ duỗi ra hoặc là co lại, có thể nhìn thấy một chiếc nhẫn lóe sáng ở ngón áp út tay trái, không rõ hình dạng nhưng lại có thể hung hăng làm đau lòng người.

Mắt nhìn thấy cặp mắt to lớn kia sắp phát hiện thấy mình, Lily nhanh chóng chạy trốn, lưng dán vào vách tường, không dám thở mạnh. Đây là một ngày sau khi được thả ra khỏi phòng vẽ tranh, rốt cục cô cũng có thể nhìn thấy Vinson!

Chương 195: Về nước, bảo vệ tốt nàng

Bên trong truyền đến thanh âm tán thưởng.

Chắc là hội nghị đã xong.

Tần Dịch Dương chậm rãi thả lỏng, căng thẳng trong lòng cũng chậm rãi giãn ra một chút, ánh mắt lộ ra chút mệt mỏi.

Dựa lưng vào ghế, hắn nhắm mắt lại, làm dịu đi mệt mỏi này. Gần nửa tháng nay mỗi ngày giấc ngủ của hắn cũng không vượt qua 3 – 4 tiếng, cả người phải dựa vào mấy ly café để chống đỡ thân thể, cũng may là chưa có hoàn toàn suy sụp.

“Hoàn thành việc này xong, sau đó nghỉ ngơi một hai ngày, bằng không ngài sai người đi sửa lại những văn bản này cho tốt.” Đôi mắt Lạc Thành hiện lên tia lo lắng, đi tới, dùng tiếng Trung nói.

Tại một căn phòng mang phong cách Tây Âu, có thể nghe được thứ tiếng Trung lưu loát, là chuyện thoải mái nhất.

“Người bên Trung Quốc thế nào rồi?” Thanh âm của Tần Dịch Dương bởi vì thả lỏng mà có chút tắc nghẹn, hé mở mị tử chậm rãi hỏi.

“Nếu là ngài đang nói đến Lam Đóa, thì hoàn hảo, không ngoài dự đoán, một mực chiếu cố Lâm tiểu thư, nếu là ngài đang nói đến người của Bruce bên kia, hiện tại tạm thời bọn chúng ở Trung Quốc không có động tĩnh gì. Sự kiện nhiễu loạn dân chúng đoạn (khoảng) thời gian trước đã xác nhận chính là một tay hắn gây ra, ngài hẳn là biết mất đi vị trí công tước đối với hắn mà nói là chuyện khó chấp nhận đến cỡ nào, người đàn ông này vốn thị huyết điên cuồng, điều mà hắn có duy nhất chính là kiêu ngạo, mà ngài lại phá hủy chính sự kiêu ngạo đó của hắn, cho dù hắn có hủy diệt cả hoàng gia thì cũng chưa đủ để lấp đầy phẫn hận.” Lạc Thành bình tĩnh phân tích.

Về phần tình hình của Hi Hi, hắn không cần nhiều lời, người đàn ông trước mắt này hiểu rõ hơn ai hết.

Đúng vậy, Tần Dịch Dương có thể nắm được mọi hành tung của nàng, cũng có thể quan sát mọi cảm xúc của nàng, nhìn nàng trong nửa năm này, ban đầu nàng thống khổ như thế nào đến bình thản, mãi cho đến bây giờ có vẻ lạc quan ôn nhu ẩn giấu trái tim tro tàn, tim hắn ê ẩm đau.

Mấy tháng này ở Anh, cuộc sống đúng là bị rung chuyển kịch liệt, không có một giây để thở dốc, càng không có tinh lực mà suy nghĩ đến chuyện khác. Hắn là hiện thân sự tôn thờ của dân chúng, đem ánh sáng bao phủ sự sợ hãi, hắn có nhiệm vụ bảo vệ cùng trấn an thần dân của chính mình.

Bruce bị trục xuất ra nước ngoài, ai cũng không biết được trải qua một lần dư luận phanh phui trước ánh sáng, sau đó hắn có thể ra tay tạo lên một vụ khủng bố nữa hay không. Cũng chính là lần phanh phui kia đã khiến mọi uy tín của hắn tại Anh bị sụp đổ, Tần Dịch Dương cùng hắn ta giao chiến đến bây giờ cũng chưa có máu me tàn bạo, gần nhất chỉ dùng khẩu chiến mà đem hắn từ vị trí cao cao tại thượng hất xuống đất.

Chuyện này đối với một người đàn ông trời sinh có tính tự phụ mà nói, nhất định là không thể chấp nhận.

“Cậu điều chỉnh một chút lộ trình, những chuyện gần đây đều giao cho cấp dưới làm, cậu về nước đi.” Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mở lớn, hoãn giọng mệnh lệnh: “Bảo vệ cô ấy thật tốt, biết phải làm gì rồi chứ?”

Mắt kính một tia sáng lóe lên, Lạc Thành hạ giọng: “Đã hiểu.”

Việc công tước đại nhân đang kế vị từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, đây là điều mà tất cả mọi người ở Anh đều biết, bất quá cũng bởi vì hiện tại công tước là độc thân, cho nên mọi người càng thêm chú ý đến người được tuyển chọn làm phu nhân bây giờ, mà không phải đi tìm tòi soi mói vợ trước của ngài đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, yêu cầu của hoàng gia thực hà khắc, nói như vậy người phụ nữ kia cũng không thể có uy hiếp gì đến vị trí công tước phu nhân.

Cũng chính là như vậy, Lâm Hi Hi mới có thể ở thành phố C an ổn cuộc sống lâu như vậy.

Nhưng là rất nhanh, sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ.

Lily ở bên ngoài tránh né rất lâu mới phát hiện bên trong đã không còn động tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa, rón ra rón rén đi tới, lúc này mới phát hiện Vinson đang tựa vào ghế mà ngủ, khuôn mặt anh tuấn như tượng điêu khắc, lộ ra mị lực thu hút khiến người ta không thể ngừng được.

Lòng cô chua xót, yêu thương bị kìm nén bấy lâu lại mạnh mẽ dâng trào.

Hắn ngủ thực sâu, như là đang suy tư chuyện gì, trong lúc ngủ mơ mày hơi nhíu lại, không thể buông ra.

Lily chậm rãi đi lên phía trước, ở bên cạnh hắn từ từ ngồi xuống, tới gần khuôn mặt hắn, cảm thụ được hơi thở của hắn. Cô không biết bản thân mình đã bị giam giữ trong phòng vẽ tranh bao nhiêu lâu, chính là vừa thoát ra đã có thể nhìn thấy hắn, loại cảm giác này, đã khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.

“Em rất nhớ anh, Vinson . . . .” Mắt cô chan chứa lệ, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của hắn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .